Ngày thứ hai thiếu phu nhân vào cửa, ta bị bán cho lão già xấu xí Lưu Thập Tam với giá một văn tiền.
Chỉ vì ta là nha hoàn thông phòng của thiếu gia.
Mới vừa gặp mặt, Lưu Thập Tam đã giơ tay, ta còn tưởng rằng hắn muốn đ/á/n/h ta. Nhưng hắn lại đưa cho ta một cái bọc giấy nhỏ, bên trong là hai chiếc bánh mứt táo.
Hắn nói: “Đói bụng rồi phải không? Mau ăn đi. Là đồ sạch… Ta đặc biệt dặn ông chủ bọc thêm mấy lớp giấy.”
Bàn tay khác của hắn không ngừng chà xát trên người. Bánh mứt táo ngọt rẻ tiền có vị ngọt đến phát đắng, nhưng giờ phút này ta lại cảm thấy ngon hơn bất kỳ món điểm tâm hảo hạng nào trong phủ.