Nửa năm trước, mẹ quỳ xuống cầu xin tôi hiến một quả thận cho con gái của cha dượng tôi.
Nửa năm sau, vào đêm trước ngày cưới của tôi, bà ấy lại quỳ xuống, lần này là để xin tôi nhường vị hôn phu cho cô con gái của chồng mà bà yêu thương.
Anh trai tôi tát thẳng vào mặt tôi:
"Ninh Kỳ, em sao lại không biết điều như vậy? Nó sắp chết rồi, em không biết sao?"
Không sao cả tôi đã không còn nhiều thời gian nữa:
Ung thư di căn. Mất sức. Mờ mắt. Tiểu tiện không kiểm soát.
Chút tôn nghiêm cuối cùng của tôi hiện tại cũng đã bị tước đoạt….
Ninh Dật: “Kỳ Kỳ, có phải em rất đau không? Về nhà với anh đi.”
Tôi nhìn anh ta, cười yếu ớt, giọng nói khàn khàn:
“Em thực sự không còn gì để cho Đoạn Chi Chi nữa.”
“Ninh Dật, anh có thể đừng ép em nữa được không?”
“Em sắp chết rồi…anh cũng không để cho em được yên sao?”
“Ninh Dật, em cầu xin anh…”
“Tránh xa em một chút đi.”
….