Đại sư tỷ Phương Dao của Linh Tiêu Tông, thiên tài kiếm đạo, thanh cao đoan chính, là bạch nguyệt quang trong lòng vô số đệ tử. Việc hoang đường nhất đời nàng là bảy năm trước lạc vào Cổ Hư, mất đi ba năm ký ức.
Một ngày nọ, một nam tử trẻ tuổi dẫn theo hai hài tử đến gõ cửa Linh Tiêu Tông, nói rằng đến tìm mẫu thân. Hai đứa nhỏ kia lại giống hệt Phương Dao như đúc, khiến nàng lần đầu tiên trong đời đánh rơi kiếm.
Khi được khảo nghiệm linh căn, một bé là tuyệt phẩm đơn linh căn, một bé mang thể chất Huyền Âm hiếm thấy ngàn năm, lập tức được chưởng môn nhận làm tôn nhi. Từ đó, một lớn hai nhỏ ở lại Linh Tiêu Tông, quấy đảo cả môn phái.
Phương Dao vốn chỉ biết vung kiếm, nào ngờ có ngày phải học cách nuôi con. May mắn bên cạnh nàng còn có vị phàm nhân tận tâm làm cha cùng đám sư đệ sư muội thay phiên hỗ trợ. Nhưng không bao lâu, bọn họ đồng loạt than khổ—bởi lẽ hai tiểu bối kia “học một biết mười”, còn vô tình đả kích lòng tự trọng của tất cả.
Mà trong một góc tối, tiểu nữ hài lặng lẽ kéo tay áo phụ thân, thì thầm:
“Phụ thân, bao giờ chúng ta mới quay lại vương thành? Đuôi của con sắp không giấu nổi nữa rồi…”