Văn án:
Ôn Thời, một "bình hoa" trong giới giải trí nổi tiếng nhờ việc chính mình tự đổ tiền nghiệp diễn, không có tí kỹ năng diễn xuất nào, và luôn dính tin đồn leo giường khắp nơi. Đúng khoảnh khắc cô gõ cửa phòng ảnh đế Giang, cô đã thức tỉnh! Thì ra cô chỉ là một nữ phụ pháo hôi trong tiểu thuyết.
Cô chính là một fan cuồng não tàn của nam chính, không những gõ cửa phòng nam chính dưới ống kính livestream để tỏ tình cuồng nhiệt, mà còn trong show thực tế liên tục "làm trò con bò" trở thành đối tượng bị so sánh với nữ chính và bị toàn mạng xã hội ghét bỏ. Cuối cùng, cô bị người cha ác độc đóng gói gửi ra nước ngoài, sống một đời đau buồn tủi nhục.
Trích đoạn:
(1) Giang Trì Ấp vẫn chưa hoàn hồn sau cú sốc. Vừa rồi, khi Ôn Thời đứng bên cạnh, anh liên tục nghe thấy những suy nghĩ trong lòng cô. Nhưng khi cô bước ra xa hơn hai mét, anh lại không nghe thấy gì nữa.
Bây giờ, anh thực sự nghi ngờ rằng đầu óc mình đã bị va đập đến hỏng rồi.
“Trì Ấp?” Lư Minh thấy sắc mặt anh khác thường, lo lắng hỏi: “Có chỗ nào không ổn à?”
Giang Trì Ấp ngẩng đầu nhìn anh ta: "Anh có chắc chắn với bác sĩ rằng đầu óc tôi không có vấn đề gì chứ?”
“Không có gì, chỉ là chấn động nhẹ thôi mà. Cậu thấy không khỏe ở đâu à?” Lư Minh không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Giang Trì Ấp bóp nhẹ thái dương, khẽ nói: “Có lẽ tôi nên đi khám bác sĩ tâm lý thì hơn…”
(2) Giang Trì Ấp nhìn cô ăn như một chú cún con, vừa ăn trong đầu vừa kêu lên "ưm ưm", trong lòng cũng dần nguôi ngoai.
Cầm lấy chiếc thìa, anh bắt đầu suy ngẫm.
Anh từ khi nào mà lại chú ý đến cô như vậy?
Anh nhét một thìa cơm vào miệng, vừa nhai mạnh vừa nghĩ.
Không đúng, đột nhiên có thể nghe được suy nghĩ của một người, nếu không để ý mới là lạ!
Nghe tiếng người đối diện vừa ăn vừa kêu "ưm ưm", anh gần như muốn ôm mặt, một mỹ nhân lạnh lùng như vậy, sao lại có thể phát ra âm thanh dễ thương thế này!
Giang Trì Ấp cảm thấy khả năng mình bị rối loạn tinh thần là lớn hơn cả, về phải đi gặp bác sĩ tâm lý thôi!
(3) Dây treo vừa hạ xuống, Giang Trì Ấp loạng choạng suýt ngã.
Hóa ra nãy giờ cô luôn dán mắt nhìn về phía này nhưng chỉ lo nhìn Tô Di Ninh thôi, phải không?
Anh quay đầu liếc nhìn Tô Di Ninh một cái, trong mắt đầy sự soi mói. Cũng bình thường thôi, có gì ngầu chứ!
Bên kia, Ôn Thời đã nhanh chóng chạy đến bên Tô Di Ninh, hai mắt sáng rực lên nhìn cô ấy: “Chị Tô, chị thật giỏi quá! Em chưa từng thấy ai quay cảnh treo dây đẹp như chị. Chiều nay em cũng phải quay cảnh treo dây, chị có thể chỉ dạy em được không?”
Nghe lời khen ngợi, Tô Di Ninh mới liếc nhìn cô một cái: "Giờ chị không rảnh, để lúc khác.”
“Dạ, được!”
Giang Trì Ấp khó chịu liếc cô một cái. Cái gì mà được với chẳng được, rõ ràng là Tô Di Ninh đang trả lời qua loa cho xong, vậy mà cô còn cười ngây ngô như một đứa ngốc.
Cô ấy giỏi cảnh quay treo dây, nhưng có giỏi bằng anh không? Người ngay trước mắt thì không hỏi, lại cứ đâm đầu vào những thứ xa vời đâu đâu.
(4) Cô giải thích tiếp: “Cô gặp một người đàn ông mà cô có cảm tình, thích anh ta, ánh mắt sẽ không tự chủ mà dán chặt vào anh ấy. Nhìn hàng lông mày, nhìn đôi môi, nhìn đâu cũng thấy đẹp, còn muốn khám phá thêm ưu điểm của anh ta.”
“Đó chẳng phải là kẻ biến thái sao?”
Ôn Thời không ngờ Tô Di Ninh lại ngây thơ như vậy, lập tức bật cười: “Không làm kẻ biến thái thì làm sao yêu nhau được?”
“Ôn lão sư kinh nghiệm phong phú nhỉ.” Giang Trì Ấp nhìn cô, ánh mắt trở nên lạnh lẽo hơn vài phần.
Ôn Thời hời hợt đáp: “Coi như là vậy đi.” Dù sao cô cũng đã đóng không ít phim tình cảm mà...
Giang Trì Ấp khẽ hừ một tiếng, giơ tay cài lại chiếc cúc áo cuối cùng.
Đúng là đồ đàn ông keo kiệt!
Ôn Thời thầm mắng trong lòng, chẳng phải đây là đang dụ cô tháo cúc áo cho anh sao?
Nghe xong câu cuối cùng của cô, Giang Trì Ấp suýt nữa bị chính nước bọt của mình làm sặc chết.
(5) Giang Trì Ấp đứng bên cạnh, nghe thấy những lời tự nhủ trong lòng cô, ngày càng cảm thấy khó hiểu.
Cô rốt cuộc đang nghĩ cái gì lộn xộn vậy? Sao cô biết sau này Bạch Lê và Tô Di Ninh sẽ không hòa hợp?
Bình thường cô nói chuyện và hành động cũng rất bình thường, chắc không phải đầu óc có vấn đề chứ…
Giang Trì Ấp xoa xoa trán, nghĩ: Nếu đúng là đầu óc có vấn đề, thì cũng khá hợp với anh, vì giờ anh cũng suốt ngày nghi ngờ mình là một kẻ điên.
Cả ngày có thể nghe thấy suy nghĩ của cô không nói, bị cô ghét bỏ nhưng vẫn luôn muốn ở bên cạnh cô. Nếu không điên thì là gì nữa chứ.
(6) Trước đây cô không thích Giang Trì Ấp, nhưng món anh nấu cô vẫn ăn rất ngon, cho nên điều quan trọng nhất không phải là người, mà là món ăn có ngon hay không!
Nghe vậy, Giang Trì Ấp tức đến mức suýt ném muôi canh đi.
Quả nhiên cô ấy chỉ thích đồ ăn anh nấu, chứ không phải thích anh!
Ơ? Đợi đã…
Từ khi nào anh lại quan tâm đến việc cô có thích mình hay không?
Chẳng lẽ tinh thần của anh lại có vấn đề nữa rồi?
(7) Giang Trì Ấp lại bị dáng vẻ đáng yêu này của cô làm cho xao xuyến, đôi mắt trầm lặng nhìn cô một lúc, rồi mới nắm lấy tay cô, kéo cô dậy khỏi ghế sofa và đưa cô về phòng.
Vừa nằm xuống giường, Ôn Thời đã ngủ say, Giang Trì Ấp không nấn ná lại lâu. Anh đắp chăn cho cô cẩn thận rồi rời khỏi phòng.
Anh đổ phần nước mật ong còn lại, vừa rửa cốc vừa nghĩ đến dáng vẻ lúc nãy của Ôn Thời, nụ cười trên môi dần dần lan rộng.
Một tay chống lên bồn rửa, tay kia nửa che mặt, cảm thấy mình đúng là điên rồi.
Chăm sóc một con mèo say rượu mà lại vui đến thế, nửa đêm rửa cái cốc thôi cũng cười ngây ngô như một tên ngốc.
Dù biết rõ điều này chẳng bình thường, nhưng Giang Trì Ấp không thể nào kiềm chế được. Tiếng cười trầm thấp của anh nhanh chóng vang lên trong bếp.