Chiếu Sáng

Là thanh mai trúc mã, Dư Tô Thừa chưa từng để ý đến tôi ở trường.

 

Bởi vì tôi giống hệt ông bố nhà giàu mới nổi của mình, thích hư vinh và khoe khoang.

 

Ngoài giờ học, sở thích của tôi là khoe với bạn bè hôm nay lại mua được món đồ xa xỉ nào, chỉ mong Dư Tô Thừa nghe thấy mà nhìn tôi nhiều hơn một chút.

 

Nhưng cậu ấy chẳng buồn để mắt đến tôi.

 

Hôm ấy, tôi lại nịnh nọt đưa cho Dư Tô Thừa một chiếc hộp giày:

 

"Đây là đôi giày thể thao có chữ ký, tớ đoán cậu thích nên mua rồi. Xếp hàng rất lâu mới mua được đấy, đắt lắm, tận 20.000 tệ."

 

Dư Tô Thừa chẳng thèm để ý, ánh mắt cậu ấy chỉ đặt trên người Phương Huyền, nhìn cô ấy cúi đầu giấu đi vết vá trên tay áo.

 

Phương Huyền là học sinh nghèo mới chuyển đến lớp.

 

Cô ấy đi đôi giày cũ, lúc nào cũng lặng lẽ ngồi trong góc.

 

Dư Tô Thừa thương cô ấy, thẳng thừng ngắt lời tôi:

 

"Hứa Tinh, trong mắt cậu chỉ có tiền thôi sao?"

 

Tôi lập tức im bặt.

 

Sau đó, bố tôi chê ngôi trường này không đủ "đẳng cấp", muốn chuyển tôi đi nơi khác.

 

Tôi thu dọn sách vở, nhanh chóng rời đi.

 

Mấy ngày sau, bất ngờ nhận được hàng loạt tin nhắn từ Dư Tô Thừa:

 

"Bị ốm à? Sao không đến trường?"

 

"Sắp đến sinh nhật cậu rồi đúng không? Tôi mua một chiếc đồng hồ cho cậu."

 

"Rất đắt đấy."

 

"Không muốn à?"

 

"Không muốn thì thôi."

 

Một lát sau.

 

"Thế cái này thì sao? Cái này còn đắt hơn, có muốn không?"