Mỗi lần vị hôn phu nhậm chức, đều bắt ta phải đến để lo liệu sắp xếp.
Không vì điều gì khác, chỉ vì để nữ nhi của ân sư của hắn ta có thể ở được thoải mái.
Lần này Giang Yến Ly lại bị biếm xuống Thục Châu.
Thế là hắn ta vội vã bảo ta dọn quán đậu phụ, ngồi thuyền đi Thục Châu.
Có lẽ hắn ta thúc giục quá gấp, có lẽ ta vì phong hàn chưa khỏi nên đầu óc mơ màng.
Thuyền đi được nửa đường, mới phát hiện mình đã nhầm thuyền.
"Cô nương, thuyền của bọn ta là đi Lâm An, không phải đi Thục Châu".
Người lái thuyền tốt bụng, muốn đưa ta đến bến tiếp theo để đổi thuyền.
Ta nhìn màn mưa phùn mờ mịt sông, nhìn rất lâu mới cất lời:
"Không cần đâu, cứ đến Lâm An đi."