Tôi chuẩn bị một vạn tệ làm tiền mừng cho tiệc đầy tháng của cháu ngoại.
Nhưng con dâu lại lăn ra đất khóc lóc trước mặt tất cả khách khứa:
“Nếu hôm nay mẹ dám đưa một vạn tệ này đi, con lập tức ly hôn với con trai mẹ.”
Tôi nhìn sang con trai.
Nó hiểu rõ mà. Con gái tôi sinh đứa thứ hai vẫn là con gái, nhà chồng nó thì khó chịu ra mặt, mũi không phải mũi, mắt không phải mắt.
Số tiền này, tôi không chỉ tặng cho cháu ngoại làm quà gặp mặt mà còn là để chống lưng cho con gái.
Ai ngờ, con trai tôi lại lảng tránh ánh mắt tôi:
“Mẹ à, gia đình hòa thuận thì vạn sự hưng thịnh.”
Nếu cái gọi là “hòa thuận” lúc nào cũng phải có người hy sinh, vậy thì chưa chắc đã cần phải hòa thuận.