Ta từ nhỏ đã được định sẵn hôn ước với Chu Cảnh Dạ.
Kinh Thành đồn rằng, Chỉ huy sứ Chu Cảnh Dạ âm u hiểm độc, tàn nhẫn hung bạo, là một ác quỷ nổi danh khắp nơi.
Chỉ cần nhìn thấy hắn, tim ta liền loạn nhịp, tay chân run rẩy.
Ngay cả nha hoàn trung thành nhất của ta cũng giục giã ta mau chóng bỏ trốn.
Thế nhưng đúng vào ngày trốn hôn, ta lại đột nhiên nhìn thấy mấy dòng chữ hiện lên trước mắt.
“Con gái ơi đừng mà, nếu con chạy rồi, nha hoàn của con sẽ khoác áo cưới thay con gả cho Chu Cảnh Dạ.”
“Con sẽ bị cái tên họ Vệ nghèo kiết xác kia giam cầm trong ngôi nhà cũ nơi thôn dã, hầu hạ bà mẹ què chân của hắn.”
“Cuối cùng còn mắc trọng bệnh, thuốc thang vô hiệu, c.h.ế.t không kịp cứu chữa.”
“Chọn Chu Cảnh Dạ đi, hắn có sức, có bản lĩnh, đêm nào cũng hoan ái cuồng nhiệt, cũng sướng lắm đấy.”
Đêm nào cũng hoan ái cuồng nhiệt?
Ta nghẹn họng không nói nên lời.