Lâm Thanh Kiều là cô nương lớn tuổi mà mười dặm tám làng không ai muốn lấy, n.g.ự.c nở, chân to, đi đứng rắn rỏi, oai phong lẫm liệt.
Năm nàng hai mươi sáu tuổi, cha Lâm bỗng nhớ ra khi còn nhỏ đại ca ta từng cùng Lâm Thanh Kiều đính hôn, thế là liền gói ghém đồ đạc của nàng ném sang nhà ta.
Chỉ tiếc rằng, đến khi đại ca thành thân lại bỏ trốn cùng kỹ nữ thanh lâu.
Chỉ còn ta với nàng tròn mắt nhìn nhau.
Ta khẽ hỏi nàng: “Tẩu tử, chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Lâm Thanh Kiều từ trong n.g.ự.c lấy ra một cái bánh đưa ta, đợi ta ăn xong thì ôm ta ngủ.
Nửa đêm, ta bị buồn tiểu mà tỉnh dậy, phát hiện Lâm Thanh Kiều đang lặng lẽ lau nước mắt một mình.
Ta giúp nàng lau nước mắt, nói: “Tẩu tử, đừng khóc.”