“Cưới ta được không ? Hơn nữa, ta chỉ nguyện làm chính thê.” Câu này, ta đã hỏi hắn không dưới mười bận, mỗi lần hắn đều trầm mặc không nói, chẳng ưng thuận, ấy chính là cự tuyệt.
Người đời đều cười ta lòng tham hơn trời, một ả kỹ nữ hèn mọn, vui chơi qua đường, tình nguyện đôi bên là đủ rồi, còn vọng tưởng gả vào nhà cao cửa rộng, lại cố chấp không chịu làm thiếp, cứ nhất định chính thất. Hỏi thử xem, có gia đình đứng đắn nào dám cưới?
Ta nghe những lời xì xầm, thở dài than thân trách phận, bởi nếu đổi lại trước kia, ta xứng với bậc trượng phu tài giỏi nhất thế gian này, há lại thèm khát sự dịu dàng của một kẻ phong lưu qua đường?
Trăng trên mây giờ thành bụi dưới chân, đáng buồn, đáng tiếc thay…