Năm thứ ba gả cho Văn Cảnh, hắn đã khôi phục trí nhớ. Thế nhưng, hắn vẫn chọn cách giả vờ ngây ngốc, âm thầm dưỡng sức.
Trong buổi yến tiệc, hắn ngang nhiên lau vết dầu mỡ trên tay vào vạt áo ta trước mặt bao người.
Hắn cũng cố tình giở trò nhõng nhẽo, hất đổ bát canh ta đã nấu mấy canh giờ xuống chân ta.
Lần cuối cùng, hắn vờ như hoảng sợ, đẩy ta vào cửa hiệu đang bốc cháy ngùn ngụt.
Hắn giấu trời tráo đất, chỉ lừa dối và lợi dụng mỗi mình ta.
Hắn đã không còn là Văn Cảnh mà ta từng biết, người luôn miệng nói nương tử là nhất thiên hạ, mà đã trở thành Nhiếp Chính Vương Văn Cảnh khiến cả thiên hạ khiếp sợ.
Ngày ta viết đơn xin hòa ly, cũng là lúc Văn Cảnh bắt đầu giăng lưới, cả kinh thành rung chuyển, lòng người hoang mang.
Hắn lại thản nhiên nhận xét bát canh hôm nay ta nấu nhạt hơn trước kia. Nhưng kể từ ngày biết hắn lừa dối ta, ta đã không còn vào bếp nấu nướng cho hắn nữa.