Thiếu gia nhà họ Thẩm từ thuở nhỏ vốn đã chẳng mấy hòa thuận với Hà Nguyệt Khê.
Hắn chê nàng béo, nàng lại chê hắn lùn.
Hai đứa trẻ hễ chạm mặt là y như rằng lại cãi vã ầm ĩ, trong khi đó, mẫu thân của nàng và mẫu thân của hắn thì vẫn ung dung vừa thưởng trà vừa như đang xem một vở kịch vui, rồi cứ thế thản nhiên định ước hôn sự cho cả hai.
Hắn từng tuyên bố rằng, sau này nhất định sẽ cưới mười tám nàng mỹ thiếp để nàng phải tức đến chết.
Nàng cũng chẳng vừa, giận dữ thề rằng, thà gả cho một gã phu xe còn hơn là phải lấy hắn.
Kể từ đó, hai người gần như chẳng buồn nhìn mặt nhau nữa.
Mãi cho đến năm Hà Nguyệt Khê tròn mười sáu tuổi, Thẩm Tinh Trì không may bị bọn thổ phỉ trên núi bắt cóc, ròng rã một tháng trời sau mới được người nhà giải cứu đưa về.
Lời đồn đại trong thiên hạ kể lại rằng, kẻ chủ mưu bắt hắn là một nữ thổ phỉ, chỉ vì nhìn trúng vẻ ngoài tuấn tú của hắn mà cố ý giữ người lại.
Mẫu thân nàng có nói, Thẩm Tinh Trì sau phen ấy đã phải chịu không ít khổ sở, cả người gầy rộc đi đến mức gần như không còn nhận ra được nữa.
Trong lời nói của người, dường như còn ẩn chứa ý tứ muốn nàng nên đến thăm hỏi hắn một chuyến.
Trong lòng Hà Nguyệt Khê bỗng dấy lên một cảm giác khó tả, nàng cứ mãi phân vân, lưỡng lự chẳng biết có nên đi hay không.
Thế nhưng, nào ngờ hắn lại là người tìm đến gặp nàng trước.
“Hà Nguyệt Khê, tại sao ngươi lại không đến thăm ta.”
“Ta bị bọn chúng nhốt trên núi cao, ngày nào ta cũng nhớ đến ngươi.”
“Những lời mà bọn họ đồn đại bên ngoài đều không phải là sự thật đâu.”
“Sao ngươi cứ im lặng không nói gì thế… Ngươi có phải… đang chê ta bẩn thỉu, không còn trong sạch nữa phải không.”
“Hôn ước của chúng ta… liệu còn có thể giữ được nữa không.”
Hà Nguyệt Khê bàng hoàng đến mức sững sờ, nhất thời không biết phải nói gì.
Con người đang đứng trước mặt nàng đây, với gương mặt hốc hác tiều tụy, đôi mắt hoe đỏ đang nghẹn ngào thổn thức kia, liệu có thật sự là Thẩm Tinh Trì nữa hay không.