Từng Bước Tiếp Cận Em

Tôi và Trần Thuật đã kết hôn ba năm, người ngoài đều nói chúng tôi ân ái xứng đôi.

 

Nhưng chỉ mình tôi biết, anh ấy ngủ ở phòng khách suốt ba năm qua.

 

Chưa từng chạm vào tôi dù chỉ một lần.

 

Tôi đặt đơn ly hôn lên bàn làm việc của anh ấy, muốn cho anh ấy được tự do.

 

Nhưng lại vô tình nhìn thấy cuốn nhật ký đang mở trên bàn.

 

[Hôm nay cô ấy tắm xong quên lấy quần áo. Tôi đã cố nhịn rất lâu, nhưng cuối cùng vẫn không kiềm chế được mà giấu đi một chiếc. Hy vọng cô ấy không phát hiện.]

 

Tôi chết lặng.

 

Thì ra những chiếc nội y từng bị mất trước đây đều là do anh ấy lấy.