Tin tức về việc Hứa Phi Mặc sắp nhậm chức ở Túc Châu đã lan truyền khắp nơi.
Chỉ riêng ta—vị hôn thê của hắn—là bị che giấu.
Hắn chê ta ngu ngốc, chán ghét ta vì ta cứ mãi bám theo hắn.
“Lần thăng chức này, may nhờ có Từ tiền bối ở Khúc Châu tiến cử, ta nhất định phải đích thân đến cảm tạ.”
“Chúc Tiểu Huỳnh ư? Không cần nói cho nàng ta biết. Nàng ta như con chó nhỏ ấy, sẽ tự đánh hơi mà tìm đến Túc Châu thôi.”
Ta tình cờ nghe được đôi ba câu, trong lòng phấn chấn, vội vàng thu dọn tay nải nhỏ của mình.
Từ trước đến nay, hắn luôn là người bỏ ta lại.
Lần này, ta phải đi trước hắn một bước, đến Túc Châu đợi hắn.
Đợi đến khi Hứa Phi Mặc đặt chân đến Túc Châu, nhìn thấy Tiểu Huỳnh ta thông minh thế này, chắc chắn sẽ ngạc nhiên đến ngây người.
Nhưng ngày hôm sau, khi thuyền phu hỏi ta muốn đến đâu, ta gãi gãi đầu, nghĩ mãi vẫn không nhớ nổi.
Túc Châu? Khúc Châu? Hay là Tô Châu nhỉ?
Thuyền phu cau mày, xua tay muốn đuổi ta xuống.
Ta sợ hắn giống như Hứa Phi Mặc, sẽ nổi giận mắng ta, liền vội vàng nhét bạc vào tay hắn, gật đầu lấy lòng:
“Khúc Châu! Ta muốn đến Khúc Châu!”
...