VĂN ÁN
Trong quán pub hào nhoáng xa hoa, cô bạn thân nói đùa: “Mọt sách Lâm Tư Dật khá thú vị đấy, mày có muốn chơi không?”
Chu Lai ngà say, tinh thần uể oải: “Chơi gì?”
Bạn thân: “Đánh cược xem bao lâu mày tán đổ anh ta?”
Chu Lai trầm tư: “Ba tháng.”
Bạn thân: “Với sức hút của mày thì không quá ba tuần.”
Thực tế thì Chu Lai chỉ cần ba ngày đã kéo Lâm Tư Dật vào nhà mình.
***
Một ngày nọ, không hiểu vì sao chỉ vì chút chuyện vặt vãnh mà hai người có lần đầu tiên cãi nhau.
Lần đó cũng là lần đầu tiên Chu Lai nhìn thấy người đàn ông khóc.
Trông anh ấm ức lắm. Mặt mày đỏ bừng, lỗ tai đỏ hồng, cái mũi đỏ âu, đôi môi đo đỏ. Ôi nhìn đáng thương làm sao.
Hốc mắt Lâm Tư Dật đỏ hoe, nói với Chu Lai: “Muốn chơi thì em cũng phải nghiêm túc với anh một chút, được không?”
Thì ra vào ngày cô đánh cược, anh đã nghe thấy hết rồi.
***
Vở kịch nho nhỏ
Chu Lai nghe nói Lâm Tư Dật thích một cô gái đã nhiều năm liền nổi cơn ghen.
Chu Lai chạy hơn một nửa đất nước Trung Quốc để đến quê của Lâm Tư Dật. Cô tìm thấy tiến sĩ khoa học nông nghiệp đang vác cuốc ở một đỉnh núi, chất vấn: “Anh có người mình thích tận mười năm đúng không? Rốt cuộc cô ta là ai?”
Gương mặt trắng nõn của Lâm Tư Dật giờ đang đỏ bừng vì phơi nắng. Anh đội nón trúc lên cho Chu Lai, nói: “Là em.”
Chu Lai ngỡ ngàng.
“Lâm Tư Dật từng có một mơ ước hoang đường:
Liệu cô ấy cũng sẽ thích anh chứ?”