Chồng tôi – một tổng tài từng hô mưa gọi gió – sau khi phá sản thì mắc chứng trầm cảm.
Chỉ sau một đêm, tôi từ vợ tổng giám đốc rơi thẳng xuống thân phận nhân viên quèn, chạy vạy từng đồng để kiếm sống.
Để giúp anh trả nợ, gom tiền điều trị, tôi phải đến hội đấu giá làm lễ tân đón khách.
Nhưng tôi không ngờ—
Người mà lẽ ra đang nằm trong viện điều trị tâm lý, chính chồng tôi, lại ngồi ung dung ở khu vực VIP.
Dưới ánh đèn rực rỡ, anh ta mắt không chớp, thản nhiên giơ bảng, chi ra số tiền khổng lồ để mua một sợi dây chuyền.
Rồi ngay trước mặt bao người, anh ta dịu dàng tặng nó cho người phụ nữ ngồi cạnh.
Còn tôi thì chết lặng.
Bởi vì… sợi dây chuyền đó chính là kỷ vật duy nhất bà nội để lại cho tôi.
Tôi đã phải đem cầm nó… để trả nợ cho anh.