Năm ta mười hai tuổi, với ba lượng bạc, mẫu thân đã bán ta cho bà buôn người.
Bà buôn người thông minh, sang tay năm lượng bạc, bán ta cho Vương gia trong trấn làm con dâu nuôi từ bé.
Nhưng ta không thông minh, lang quân chán ghét, công bà không ưa, ngày ngày đánh mắng, trên người ta không có một chỗ nào lành lặn.
Chuyện ăn không đủ no, mặc không đủ ấm càng là chuyện thường ngày.
Mùa đông năm mười sáu tuổi, ta lại một lần nữa bị nhốt vào kho củi.
Quần áo mỏng manh, gió lạnh lại thổi cửa sổ kêu vù vù.
Ta vớ lấy con d.a.o bổ củi sau cánh cửa, cạy ổ khóa.
Rồi mò mẫm trong đêm tối lên thuyền đi về phía nam.