Tựa truyện: Hạ Nhật Tương Tư Khởi.Tên gốc: Ngày mùa hè mất khống chế nói dối Tác giả: Tần Hoài Châu Văn chương tích phân: 709,735,232 Thể loại truyện: Nguyên sang - bách hợp - cận đại hiện đại - tình yêu Thị giác tác phẩm: Chủ công Tag: Niên hạ, Đô thị Nhân duyên, tình cờ gặp gỡ, Ngọt văn Từ khóa tìm kiếm: Vai chính: Vân Hồi Chi; Sở Nhược Du.. . . . .Văn án:Giữa những ngày hè dài dằng dặc và có phần tẻ nhạt, ánh trăng cũng chỉ nhàn nhạt tựa như một ly nước sôi đã nguội.Vân Hồi Chi chọn cuộc sống ung dung nơi thị trấn nhỏ, ngày ngày chụp ảnh, viết lách, kiêm luôn vai trò "đại sứ du lịch" tự phong.Một ngày đẹp trời, cô nàng đăng kèm bức ảnh phong cảnh một dòng trạng thái có phần "khác người": "Hướng dẫn viên du lịch nghiệp dư đây. Ai muốn đi du lịch mà đang cần tìm bạn gái ngắn hạn thì cân nhắc tôi nhé. Giá cả thương lượng. (Chỉ nhận khách nữ xinh đẹp nha)."Có người nhắn tin hỏi tiêu chuẩn xinh đẹp của cô là gì, Vân Hồi Chi cố tình làm khó: "Gửi ảnh mặt mộc xem nào." Cứ ngỡ cuộc trò chuyện sẽ chấm dứt ở đó, ai dè người ta gửi ảnh thật.Vân Hồi Chi lập tức "rớt giá", vội vàng nhắn lại: "Từ giờ phút này, ý nghĩa tồn tại của tôi chính là chờ chị gái đến."—Đến khi gặp mặt, Vân Hồi Chi ngỡ ngàng như gặp ma. Trời đất ơi, người thật còn đẹp hơn cả ảnh, thế này mà còn thiếu người đồng hành sao?"Tại sao chị lại tìm tôi để đi du lịch cùng?""Tôi mới ly hôn, muốn đi du lịch chữa lành, thấy cô chụp ảnh cũng khá." Người kia hỏi lại: "Còn cô, sao lại làm công việc này?"Vân Hồi Chi đáp tỉnh bơ: "Nhà tôi nghèo, kiếm tiền đóng học phí ấy mà."Vân Hồi Chi quả là một hướng dẫn viên du lịch vô cùng có tâm. Ban ngày, cô đưa "khách hàng" đi dạo núi ngắm sông, thưởng rượu nếm thức ăn ngon, cùng nhau lái xe đuổi bắt hoàng hôn. Đêm về, ánh trăng nơi thị trấn nhỏ dường như còn rực rỡ, nóng bỏng hơn cả mặt trời ban ngày, hai người họ cùng nhau tận hưởng những khoảnh khắc lãng mạn, phiêu lãng.Nửa tháng mộng mơ trôi qua, người kia lặng lẽ rời đi, chỉ để lại một khoản tiền. Vân Hồi Chi vẫn ở lại thị trấn, để những ngày hè cứ thế trôi đi.. . . . .
Buổi tập huấn trước thềm khai giảng, vị giáo viên mới tự giới thiệu mình họ Vân.Vị chủ nhiệm lớp đi cùng, người vẫn giữ phong thái nghiêm nghị, ăn mặc có phần bảo thủ, dường như đã quên hết mọi chuyện, răm rắp công tư phân minh gọi giáo viên mới là "Vân lão sư".Vân Hồi Chi lại tỏ ra thân quen, cùng vị giáo viên kia về khu chung cư dành cho giảng viên: "Tôi nghe nói, Sở lão sư đây vẫn độc thân vui tính nhỉ."Sở Nhược Du cười khẩy: "Một cô sinh viên giả nghèo kiếm thêm như cô thì có tư cách gì mà hỏi han chuyện của tôi?"Vân Hồi Chi vẫn giữ thái độ niềm nở: "Tại cô cho nhiều tiền quá, nên tôi đành phải theo cô đến tận đây để tiếp tục 'phục vụ' thôi."Lời nói dối bị chọc thủng, ánh trăng nơi thị trấn nhỏ của những đêm cuối hè chợt ùa về, ký ức tưởng chừng đã cố chôn vùi bỗng sống dậy."...Đồ khốn nhà cô!""Nhưng chính cô đã nói sẽ không rời xa tên khốn này mà. Câu đó, tôi đã tin đấy."