Ta là một tiểu nha hoàn trong Hầu phủ.
Thế tử trọng thương hôn mê, Hầu phu nhân hết cách, bèn lấy ngân phiếu làm mồi nhử.
Phải chọn nha hoàn đi xung hỉ.
Nghe đồn Thế tử hoặc là đoạn tụ, hoặc là bất lực, nay lại hôn mê, e rằng càng không xong.
Chỉ có ta vì tiền mà gật đầu bước tới.
Chuyện hạ dược cho Thế tử ta không làm nổi, chỉ mong qua hết những ngày này, lấy ngân phiếu rồi rời đi.
Hầu phu nhân nói, sinh không được cũng coi như có công chịu khổ.
Nhưng Hầu phu nhân quả thật rất dụng tâm.
Một bát canh ngọt trôi xuống bụng, ta và Thế tử liền lăn vào nhau.
Thế tử tỉnh rồi.
Xuân phong một lần, rồi lại một lần.
Hắn sao mà không được chứ? Hắn quá mức lợi hại là đằng khác!
Món làm ăn này, ta lỗ nặng.
Ta phải chạy thôi.