Giọng điệu anh có chút bất cần đời, đôi lông mày và ánh mắt ánh lên vẻ rực rỡ, gần như thu hút ánh nhìn của tất cả các cô gái ở trong phòng.
"Thầy ơi, ban ngày ban mặt không được đổ oan cho người tốt đâu ạ, em nào có tìm người học hộ, hơn nữa nhìn cô em này là biết học sinh ba tốt rồi."
Lại là cái giọng điệu có chút hư hỏng ấy, nhưng lại không khiến người ta ghét bỏ.
Vị giáo sư già lật lại danh sách điểm danh, cuối cùng cũng tìm thấy tên tôi.
Thầy nhận ra sơ suất của mình nên xin lỗi tôi, còn liên tục cảm thán sao trong lớp lại có hai cái tên giống nhau đến thế.
Trần Cảnh Dữ đi về phía tôi, tôi bỗng cảm thấy như hơi thở của mình cũng bắt đầu ngưng trệ.