Thành hôn đã bốn năm, mùa hạ năm ấy, Tề Tu dưỡng một nữ nhân bên ngoài tại trang tử.
Ta bình thản đưa ra ý muốn hòa ly.
Hắn kinh hãi rồi giận dữ gầm lên:
"Ta vẫn giữ trọn nghĩa phu thê, chưa từng rước nàng ta vào phủ. Cùng là nữ tử, sao nàng lại không dung nổi người khác! Nhà họ Ôn sớm đã suy bại, người quý ở chỗ nên tự biết thân phận, còn tưởng mình là danh môn khuê tú người người ngưỡng mộ năm xưa hay sao?"
Hắn cười lạnh bỏ đi.
Từ đó chuyển đến trang tử, cùng người kia công khai ra vào, rầm rộ chuẩn bị nghi lễ ngang hàng chính thê, lại còn cười nói buông lời cuồng vọng:
"Đến lúc đó, chén trà bình thê kia, nàng ta uống cũng phải uống, không uống cũng phải uống."
Chúng nhân đều chờ xem ta chật vật ra sao.
Ta chẳng mảy may để ý, chỉ chuyên tâm xử lý các việc hậu sự.
Chỉ bởi không lâu trước đây, có thư từ Kiềm Châu gửi đến.
Phụ thân và huynh trưởng đã được minh oan, chẳng bao lâu nữa sẽ vào kinh, đón nhận hoàng ân.