Tiểu thư luôn miệng nói với ta, người với người đều bình đẳng, nàng ta vẫn luôn xem ta như tỷ muội.
Nàng ấy không cho phép ta hành lễ với nàng ta, kết quả ta bị phu nhân trách phạt.
Nàng ấy không cho ta tiền thưởng, nói chưa từng xem ta là hạ nhân, kết quả mẫu thân ta không có tiền chữa bệnh.
Nàng ấy không cho ta làm thiếp của thiếu gia, muốn ta kiên trì một đời một kiếp một đôi người, triệt để chặt đứt đường ra của ta.
Sau đó, ta vì cứu nàng ta khi nàng ta rơi xuống nước mà sinh bệnh, nàng ta khóc đến ruột gan đứt từng khúc.
Thế nhưng khi biết ta mắc bệnh lao, nàng ta lại sai người đuổi ta ra khỏi phủ, ngay cả tiền chữa bệnh cũng không cho ta.
Ta nằm trong chiếc chiếu rơm, chết không nhắm mắt.
Mở mắt ra lần nữa, ta lại trùng sinh về thời điểm làm nha hoàn cho tiểu thư.