Vào cái ngày biết được mình chỉ là "giả thiên kim" tôi... vui muốn phát điên.
Tôi nghiêm túc và đàng hoàng nói với ba nuôi:
“Con thật sự xin lỗi vì đã chiếm vị trí của con gái ruột của ba suốt thời gian qua. Bây giờ con sẽ thu dọn đồ đạc và nhường chỗ.”
Ba nuôi không bày tỏ thái độ gì, chỉ nhẹ giọng bảo tôi vào thư phòng.
Ông lấy ra một tập tài liệu, nói:
“Ngọc Mãn, nhà họ Chân chúng ta quyết định chính thức nhận con làm con nuôi. Cha mẹ ruột của con đã ký tên đồng ý rồi.”
Cha mẹ ruột của tôi... chưa từng gặp mặt tôi một lần, đã vội bán tôi đi.
Tôi im lặng, trong lòng đầy phản kháng:
“Con đã trưởng thành rồi, không cần được nhận nuôi nữa.”
Ba nuôi khẽ cười, giọng lạnh nhạt:
“Chuyện này... không đến lượt con quyết định.”
…