Đời trước để cầu được sống sót, ta từng buông bỏ hết tôn nghiêm, dốc sức lấy lòng Nhiếp chính vương.
Không ngờ, sau khi sống lại, ta lại gặp hắn vào lúc hắn thê t.h.ả.m nhất.
Khi ấy, để tránh truy sát, Tạ Vân Hàn lưu lạc thành khất cái, đến cả miếng ăn cũng phải tranh với ch.ó hoang.
Tiểu nha hoàn kéo tay áo ta, giọng run run:
“Tiểu thư đừng qua đó… ánh mắt hắn đỏ ngầu, trông thật đáng sợ.”
Ta vẫn tiến về phía trước, đưa chiếc bánh trong tay cho hắn.