Cẩm Nguyệt Vô Song

Tỷ tỷ cùng cha khác mẹ mạo nhận công lao của ta, lấy danh nghĩa ân nhân cứu mạng để giành được hôn ước với tân khoa trạng nguyên - Tạ Cư An.

 

Vì sợ ta phá hỏng mưu đồ tốt đẹp ấy, nàng ta sai người đánh gãy đôi chân ta, rồi nhốt ta vào nhà củi.

 

Ngày nàng ta gả đi, ta từ căn phòng tăm tối ấy bò ra, cầm theo tín vật tìm đến cầu cứu Tạ Cư An, nhưng thứ ta nhận lại chỉ là ánh mắt lạnh lùng, dửng dưng của hắn.

 

Khoảnh khắc ấy ta mới hiểu, cái gọi là lời hứa với ân nhân cứu mạng, sao có thể sánh được với lợi ích từ hôn sự cùng đích nữ phủ Thái phó.

 

Ta bị gia nô lôi ra sau viện, dùng gậy gộc đánh đến chết, thi thể ném xuống giếng cạn.

 

Mở mắt ra lần nữa, ta lại trở về cái ngày Tạ Cư An gặp nạn.

 

Khi bọn người áo đen bịt mặt tìm đến, kẻ cầm đầu lên tiếng hỏi ta có thấy kẻ bị thương trốn chạy qua đây không.

 

Ta giơ tay, vén tấm chiếu rách đang che chắn trên người Tạ Cư An ra, cất giọng cười lạnh:

 

“Trùng hợp thay, kẻ các người tìm… ở ngay đây!”