Tôi ngồi trên mép giường, giơ chiếc bông tai lên trước mặt anh.
“Cái này của ai?”
Anh khựng lại chưa tới một giây. Rất nhanh, ánh mắt bình thản được rút lên như chiếc rèm cửa.
“Chắc là của nhân viên bên anh. Dạo gần đây mấy bạn thực tập hay qua nhà giao tài liệu. Có khi rớt lúc nào không biết.”
Tôi gật nhẹ, cười dịu: “Ừ.”
Vẫn giữ chiếc bông tai trong tay, tôi đứng dậy.
“Em đi pha cà phê.”