Đôi chân tôi như bị đóng đinh xuống sàn.
Không thể nào.
Tôi bước đến gần, cúi người nhìn kỹ. Đúng là giày phụ nữ. Gót nhọn, màu đỏ rực, size nhỏ, loại giày mà tôi chưa từng đi.
“Có khi… có người rơi nhầm trước cửa nhà anh ấy…” Tôi cố tự thuyết phục mình. Nhưng giọng nói bên trong đầu lại lạnh lùng phản bác:
“Giày mà rơi thì phải rơi một chiếc, không ai rơi cả đôi, đặt ngay ngắn thế này đâu, Lâm Hy à.”