Văn án:
Ta rơi xuống vực, mất trí nhớ, được một thư sinh nghèo tên Cố Hành cứu sống.
Để báo ân, ta ngày đêm bán bánh nướng, lấy tiền nuôi hắn ăn học.
Trước khi lên đường đi thi, hắn nắm chặt bàn tay đầy tê buốt và nứt nẻ của ta, thề thốt:
“A Hòa, đợi ta đỗ đạt vinh quy, nhất định sẽ cưới nàng bằng mười dặm hồng trang.”
Thế nhưng, đến khi hắn đỗ trạng nguyên vinh hiển.
Khi ta gấp rút đến kinh thành, hắn đã cưới thiên kim phủ Tể tướng.
“A Hòa, nàng hãy về trước đi . Lưu tiểu thư hiền lương nhân hậu, đợi sau này thời cơ thích hợp, ta nhất định xin cho nàng một danh phận làm thiếp.”
Thấy ta không nhúc nhích, hắn lập tức chau mày, giọng lộ rõ vẻ bực bội:
“Ta đã là con rể Tể tướng, tiền đồ phía trước rộng mở vô hạn. Nay còn bằng lòng cho nàng làm thiếp, là ta đã nể tình nghĩa xưa rồi.”
“Chẳng lẽ, nàng còn muốn ta, một trạng nguyên đường đường chính chính, từ bỏ thiên kim Tể tướng, để cưới một cô nương bán bánh nghèo khổ, không chốn nương thân như nàng làm chính thê?”
Hắn không biết, ta đã khôi phục ký ức.
Giờ đây, người đang đứng trước mặt hắn không còn là cô nương bán bánh A Hòa năm nào nữa.
Mà là trưởng công chúa đương triều.