Tôi sống lại vào những năm 70, chọn gả cho anh đồ tể mà mẹ mai mối, từ chối gã thanh mai trúc mã làm giáo viên kế bên.
Lần này, tôi không để lỡ cơ hội vào làm ở xưởng dệt, không có bà mẹ chồng bị liệt làm liên lụy, không bị nhốt ở nhà quần quật cả đời.
Sẽ không còn chuyện vì đi chợ lỡ tiêu thêm hai hào, mua hai quả quýt chua mà bị chồng cằn nhằn: "Cả ngày chỉ biết tiêu xài hoang phí."
Cũng không còn chuyện muốn ra ngoài xả hơi vài ngày mà bị con cái trách móc: "Mẹ đi rồi ai trông con của con?"
Kiếp này, tôi từ một nữ công nhân dệt bình thường, lên tổ trưởng, rồi trở thành nữ xưởng trưởng đầu tiên trong lịch sử nhà máy.
Không còn chỉ là vợ của ai, mẹ của ai, mà là sống lại chính mình.
Kiếp này, sự nghiệp tôi thành công, gia đình viên mãn.
Tôi sống tốt lại thành nốt chu sa trong lòng gã thanh mai trúc mã.