Ngày vị hôn phu tới cửa từ hôn, mẫu mừng đến rơi lệ.
Hóa , vốn chẳng cốt nhục của bà.
Bà nuôi dưỡng , chỉ để con gái ruột của chắn một kiếp nạn.
Bà : “Giờ kiếp nạn ứng, ngươi cũng nên về nhà !”
Ta thu dọn hành trang, đồ mang theo chẳng bao nhiêu, nên cũng gọn gàng.
Mẹ ruột của chờ sẵn ở cửa .
Giọng bà sang sảng, đánh xe bò, trông chẳng khác gì một thôn phụ quê mùa, chẳng hiểu lễ nghi.
Người trong Hầu phủ vì thế càng khinh miệt .
ai rằng, chính bà — là khoác lên một vinh hoa, trở chốn kinh thành.
...