Tôi chuyển vào căn hộ mới vào đúng một ngày mưa phùn lất phất rơi.
Giá thuê rẻ đến mức khiến tôi cảm thấy có chút nghi ngờ, nhưng cuối cùng tôi vẫn quyết định ký hợp đồng ngay lập tức.
Chủ nhà nhìn tôi rất lâu, ánh mắt có phần kỳ lạ, rồi mới chậm rãi cất lời: “Cô can đảm thật đấy.”
Tôi tưởng bà đang khen mình là người mạnh mẽ hay gan dạ, nên chỉ cười gượng để cho qua chuyện.
Nào ngờ, ngay trong đêm đầu tiên chuyển đến, tôi đã gặp phải “người bạn cùng phòng” kỳ lạ.
Anh ta mặc một bộ áo dài kiểu thời dân quốc, ngồi ngay cạnh bàn ăn, ánh mắt chăm chú nhìn tôi đang ăn mì.
Quá hoảng sợ, tôi hét lên, rồi vội vã cầm dép lao tới phang tới tấp vào người anh ta.
Thế nhưng anh ta không hề tránh né, chỉ bình thản hỏi: “Cô là học sinh trường nữ trung Lục Thuật à?”
Tôi nghẹn họng, tay run run chỉ vào mặt anh ta, lắp bắp hỏi: “Anh là ai?”
Anh ta đáp rất điềm tĩnh: “Tôi là Trình Dục Thư. Tạm thời... là bạn cùng phòng của cô.”
Tôi hét lên hoảng loạn: “Tạm thời cái gì chứ?! Đây là nhà tôi thuê cơ mà!”
Anh ta vẫn giữ giọng bình thản: “Tôi ở đây trước. Cô là người đến sau.”