Bị chẩn đoán ung thư giai đoạn cuối, bác sĩ khuyên tôi đừng để lại tiếc nuối nào.
Trong khoảnh khắc ấy, tôi nghĩ đến người chồng cũ đã mười năm không gặp, rồi bắt đầu điên cuồng gọi cho anh.
“Em sắp chết rồi… có thể đến gặp em một không ?”
Đầu dây bên kia vẫn lạnh lùng im lặng. Tôi nghẹn ngào van xin:
“Có thể ở bên em không… chỉ ba ngày thôi…
Em cầu xin anh.”
“Xin anh, Hứa Tri Niên… anh nói gì đi…
Anh nói gì đi!!!”
Điện thoại bị cúp máy.
Tôi tuyệt vọng ngồi bất động cho đến khi trời sáng.
Mưa lớn bất ngờ trút xuống, và chuông cửa vang lên…