Ta tròn mười lăm vào ngày tuyết rơi kín trời.
Hôm ấy, vị hôn phu của ta nói muốn từ hôn.
Ta cố nén lại nỗi chua xót trong lòng, đôi mắt hoe đỏ nhìn vào đáy mắt sâu thẳm của hắn.
"Nay là ngày ta cập kê, chẳng lẽ không thể giữ cho ta chút thể diện sao?"
"A Ngôn, nàng cũng biết, ta luôn coi nàng như muội muội. Hôm nay nói rõ mọi chuyện, về sau khỏi sinh hiềm khích, làm lỡ dở nàng."
Khoảnh khắc ấy, ta đã hiểu, những năm tháng theo đuổi chỉ là một giấc mộng đến hồi kết thúc.
Tuyết rơi ngày một dày.
Ta rụt đôi tay đã lạnh đến đỏ bừng vào trong tay áo, khẽ cười nhạt.
"Nếu đã vậy, xin Tam công tử trả lại canh thiếp, từ nay về sau, giữa ta và công tử không cần vướng bận gì nữa."