Tắm rửa xong mới phát hiện mình quên lấy khăn tắm, tôi dứt khoát để vậy đi ra khỏi phòng tắm luôn.
Thẩm Tự Thanh nghe được tiếng động, lại chống gậy cho người mù đứng dậy.
Bình thường hắn thường hay giục tôi sấy khô tóc, nhưng hôm nay hắn lại im lặng không nói tiếng nào.
Tôi đi tới một bên giường khác, lau khô người rồi mới tròng cái váy ngủ lên người.
Đột nhiên trước mắt xuất hiện mấy hàng bình luận:
【 Thật kích thích, nữ chính bảo bối của chúng ta còn chưa biết nam chính vốn không bị mù đúng không! 】
【 Vóc dáng nữ chính tuyệt vời như vậy, nam chính thấy được hết rồi đi? 】
【 Chắc chắn là thấy rồi, “ngọa long” cũng thức tỉnh rồi! 】
【 Ha ha ha ha, đáng tiếc nữ chính bảo bối là một người chậm tiêu, mấy cái liếc mắt đưa tình của nam chính đều là cho người mù nhìn. 】