Một bông hoa nhài cắm bãi phân trâu, đó chính là chuyện tứ hôn của ta.
Mà kẻ là phân trâu chính là ta, một công chúa xấu xí, ngay từ đầu đã chẳng được sủng ái.
Còn hoa nhài kia, chính là Chu Phỉ, tân khoa Trạng Nguyên lang, phong hoa tuấn lãng, rực rỡ chói loá.
Thành thân ba năm, ba năm ấy hắn an giấc nơi thư phòng, chưa từng bén mảng đến khuê phòng của ta.
Về sau, trong ánh mắt đỏ hồng, hắn hỏi ta: “Có phải trong lòng nàng đã có kẻ khác rồi không?”