Ta tên là Giang A Bảo, năm nay bốn tuổi.
Từ khi có ký ức, ta đã biết mình khác với những đứa trẻ khác.
Chúng nó ngã thì khóc, ra chợ không xin được món mình thích cũng khóc.
Ta thì khác.
Nương nói, ta từ lúc mới ra khỏi bụng nàng, bị bà đỡ phải vỗ một cái thật mạnh vào m.ô.n.g thì mới khóc ré lên một tiếng.
Sau đó chỉ biết ư ử để biểu đạt lúc đói, lúc tè hay lúc muốn đi nặng, còn thường ngày thì hoặc ngủ, hoặc nằm yên lặng, không quấy phá, cũng chẳng ồn ào.
Là đứa bé dễ nuôi nhất trên đời.