Những vết chai mỏng trên đầu ngón tay của Trương Dĩ Kiều lưu lại trên cổ tay tôi những xúc cảm nhỏ bé.
Cậu ta dùng bàn tay ướt đẫm mồ hôi túm lấy tôi một cách giật cục và thô bạo: “Đừng đi, tôi cho cậu tiền.”
Tôi lập tức đẩy cậu ta ra, lao về phía nhân viên bảo vệ đang đi tuần: "Chú ơi, cứu cháu với! Cậu ta, cậu ta b.ắ.t n.ạ.t cháu!"
Cậu ta, kẻ vừa bị lừa, bị bảo vệ vặn tay xách lên phòng giáo vụ, cậu ta quay đầu lại trừng mắt nhìn tôi, mặt tức giận đến đỏ bừng.
Tôi đút tay vào túi, mân mê tờ tiền mà Trương Dĩ Kiều đưa cho tôi.
Đáng đời.
Tôi trơ mặt mo ra tươi cười rạng rỡ.