GIỚI THIỆU:
Thanh mai trúc mã trở về kinh, dẫn theo một nữ y bên người. Vị tướng quân chiến công hiển hách và nữ y chữa bệnh cứu người, hai người họ kết thành một đôi lương duyên.
Còn ta, chỉ là vị hôn thê độc ác, dư thừa và bị ruồng bỏ.
Có người nói:
“Thẩm Cẩm Đường khơi dậy tình sâu rồi vứt bỏ, e rằng giờ hối hận đến gan ruột cũng xanh rì.”
Lại có kẻ mỉa mai:
“Nữ đế sư có mắt không tròng, để mất một vị hôn phu tốt đến thế.”
Thanh mai xưa lạnh lùng cười nhạo:
“Thẩm Cẩm Đường, ngươi đừng nói với ta rằng năm xưa ngươi cũng có nỗi khó xử! Ngươi bỏ rơi ta, nhục mạ ta, dựa vào cái gì mà nghĩ rằng ta còn muốn ngươi?”
Mà ta…
Bị tân đế mười chín tuổi vây khốn trong ngự thư phòng, hắn từ phía sau ôm lấy ta, hơi thở cố ý phả sát bên tai:
“Ân sư, Hạ tướng quân đã có người mới rồi. Trẫm nghe nói, muốn quên một nam nhân, cách tốt nhất là tìm một kẻ khác thay thế.”
“Trẫm tự tiến cử… muốn phạm thượng, khi sư diệt tổ.”