Ta hỏi Tống Ly, chàng có hối hận chăng?
Đôi mắt hắn đã sớm chẳng còn chút dịu dàng như thuở xưa.
"Không hối hận!"
Hắn đáp, lời nói đanh thép, vang vọng.
"Cho hắn đi !"
Ta siết chặt tay vịn ghế, sợ mình chẳng thể kiềm lòng mà chạy tới ôm lấy hắn.
Hắn muốn giết ta, mà cũng chưa từng hối hận.
Thế nhưng ta không hận hắn, cũng chẳng đành lòng giết hắn.
Vậy thì cứ để hắn đi!
Hãy để hắn quay về Thanh Phong Quán, cưới người trong lòng, sống cuộc đời tự do tự tại.
Ta là Thái nữ một nước, tìm một phu quân có gì là khó đâu?
Chỉ cần ta còn sống, ta vẫn sẽ mãi mãi là cái gai đâm vào lồng ngực hắn mà thôi.