Ta thành hôn cùng Thẩm Thế An tám năm, nhưng trong lòng hắn vẫn luôn khắc khoải bóng hình bạch nguyệt quang trân quý.
Hắn chán ghét ta, khinh chê ta là kẻ vô vị, thô tục.
Cũng là những việc nấu cháo, hầm canh, nếu do ta làm thì chỉ là hạng nữ nhân không có chí hướng, suốt ngày quanh quẩn bên bếp núc.
Còn nếu bạch nguyệt quang xắn tay áo nấu một bát canh, lại thành thê tử hiền thục dịu dàng, thấu tình đạt lý.
Sau này, ta viết giấy hòa ly, Thẩm Thế An lại lặn lội ngàn dặm tìm đến Giang Lăng, chỉ để xin ta nấu một bát cháo táo tàu.
Ta mỉm cười nói với hắn: "Giang Lăng không có táo tàu, ta cũng đã lâu không nấu món này, hoàn toàn quên mất cách làm rồi."