Ta là dưỡng nữ được cha và nương nhặt về từ ngôi chùa nọ. Ngoài chuyện làm hết tất cả công việc trong nhà, hàng ngày ta còn phải giặt quần áo cho gia đình giàu có trong trấn.
Một hôm, khi ta đang cắt cỏ lợn thì có người tìm thấy ta, nói rằng ta là Quận chúa của phủ An Vương đã thất lạc mười bốn năm. Ông ấy phụng mệnh đưa ta về phủ để khôi phục thân phận Quận chúa.
Nhìn thấy đại thúc mặc áo gấm và hai hán tử vạm vỡ đang quỳ trước mặt, ta sợ đến mức chiếc liềm trong tay rơi trúng mu bàn chân.
Lập tức ba chân bốn cẳng bỏ chạy.
Trời ạ, giữa ban ngày ban mặt mà lại có kẻ bắt cóc!