Ta hạ quyết tâm hòa ly cùng Thẩm Tịch là vào một ngày bình thường.
Hôm ấy, hắn từ Bắc Cương trở về kinh thành phục mệnh, trong phủ rộn ràng đón mừng. Ta bày tiệc gia yến khoản đãi đồng liêu và thuộc hạ của hắn, lại mời các mệnh phụ thế gia trong kinh đến xem mắt hôn sự cho tiểu cô.
Trong ngoài phủ, từ tiểu đồng đến nha hoàn, ai nấy đều thấy ta và Thẩm Tịch là một đôi phu thê hoà thuận mĩ mãn.
Nhưng đến đêm, khi Thẩm Tịch tắm rửa xong, cúi người tới gần, định giải đai lưng ta, ta liền từ dưới gối rút ra một tờ hòa ly thư.
Không một chút báo trước.
Thẩm Tịch sững sờ nhìn tờ hòa ly thư đã ngả vàng theo năm tháng ấy.
Hồi lâu sau, hắn mới run giọng hỏi ta: “…Vì sao?”
Ánh nến chập chờn soi bóng chân mày hắn, làm ta bất giác nhớ lại năm năm trước.
Nhưng vết sẹo ngoằn ngoèo nơi cổ tay lại nhắc ta nhớ rõ rằng, giữa ta và hắn, sớm đã không còn như xưa.
Ta vén màn, xuống giường.
Giọng bình thản, ôn hòa: “Bởi… những bức thư.”
“Những bức thư ta từng viết cho chàng.”
Thẩm Tịch hoàn toàn chết lặng.