Lê Diễm bật dậy, đầu đau như búa bổ. Mắt cô nhắm nghiền vì ánh sáng chói lóa, thứ ánh sáng mà phòng ngủ nhỏ hẹp của cô ở thế kỷ 21 không bao giờ có được. Cô cố gắng định hình lại mọi thứ. Đây không phải là căn hộ studio quen thuộc của cô với tông màu xám trắng tối giản, mà là một căn phòng rộng lớn, trần nhà cao vút được chạm khắc tinh xảo. Mùi hương trầm thoang thoảng len lỏi vào không gian, hòa quyện với một mùi thuốc bắc nồng nặc khó chịu.
Cô mở mắt. Trước mặt cô là một chiếc giường gỗ lớn với rèm che bằng lụa đỏ thêu phượng cầu kỳ. Xung quanh giường là những khuôn mặt nhỏ nhắn, nhem nhuốc, đang nhìn cô chằm chằm với ánh mắt đầy thù địch và cảnh giác.
"Chuyện... chuyện gì đang xảy ra vậy?" Lê Diễm lẩm bẩm, giọng khàn đặc.
Một đứa bé trai khoảng mười hai tuổi, với khuôn mặt lạnh lùng như băng, bước lên phía trước. Đôi mắt sắc bén của nó ghim chặt vào cô. "Đừng giả vờ. " nó gằn giọng: "Bà lại định giở trò gì?"
Lê Diễm ngơ ngác nhìn đứa bé. "Trò gì? Ta... ta không hiểu." Đầu óc cô quay cuồng, những ký ức hỗn độn ùa về. Chiếc máy tính bảng, cuốn tiểu thuyết xuyên không đang đọc dở, và... chết tiệt.
Cô đã xuyên không! Và còn tệ hơn, cô xuyên vào vai "mẹ kế ác độc" trong cuốn tiểu thuyết rẻ tiền kia.
"Tề Hành?" Cô lắp bắp gọi tên đứa bé trai, cái tên mà cô vừa đọc được trong cuốn sách. Ngay lập tức, ánh mắt của Tề Hành trở nên lạnh lẽo hơn.
"Đừng gọi tên ta. " nó nghiến răng: "Bà không xứng."