Ta và Thẩm Kinh Mặc yêu nhau suốt mười năm. Một giấc tỉnh dậy, tất cả mọi người đều nhìn ta bằng ánh mắt kỳ lạ. Họ nói: ta và Thẩm Kinh Mặc chưa từng có giao tình, còn vị hôn phu của ta, cũng là một người khác.
“Tiểu thư, hôm nay Thẩm tướng quân thành thân, lão gia và phu nhân đang ở tiền sảnh đợi người cùng đi.”
Chiều tà, ánh hoàng hôn xuyên qua khung cửa sổ chiếu lên vết sẹo mờ nơi cổ tay.
Ta gương, xuất thần, lặng lẽ tự cài trâm hoa lên tóc.
Người trong gương, đẹp thì đẹp đấy, nhưng sắc mặt nhợt nhạt, đã mang dáng vẻ của ngọn đèn trước gió.