Vốn dĩ cuộc hôn nhân của Trình Mộc Miên và Hồ Nguyên Khải chỉ là để làm vừa lòng gia đình. Thế nhưng anh lại đem lòng yêu cô trước, chỉ tiếc rằng Trình Mộc Miên vẫn còn vấn vương người chồng quá cố.
Anh dùng sự dịu dàng vụng về của mình để che chở cho Trình Mộc Miên, người đã chịu quá nhiều tổn thương.
Liệu họ sẽ đi về đâu trong khi cô vẫn vẫn giam mình trong bóng tối của quá khứ?
Trích đoạn:
Cô ấy nắm lấy tay ba bước vào lễ đường nhưng khuông mặt vẫn lãnh đạm như ngày đầu xem mắt. Là anh đây mà, người mà em muốn anh gọi là ‘ chị’, sao em không cãi nhau với anh nữa? Sao em lúc nào cũng buồn bã? Sao lúc nào cũng lén anh khóc vậy?
Trả lời anh đi.
Miên Miên giờ là của tôi. Nhưng mà…trái tim của cô ấy cứ ở đâu đó rất xa, nơi mà tôi chẳng thế nào với đến.
Cô ấy vẫn gọi tên anh ta lúc ngủ mơ
Cô ấy vẫn gọi tên anh ta lúc khóc
Cô ấy vẫn gọi tên anh ta lúc cô đơn
Cô ấy vẫn mang chiếc vòng anh ta tặng
Cô ấy vẫn hay nghe lại những đoạn tin nhắn thoại cũ với anh ta mỗi khi nhớ
Miên Miên của tôi hay khóc một mình vì nhớ anh ta, những lúc như vậy tôi hay đứng ngoài phòng, tựa lưng vào tường và chẳng biết làm gì.
…
Cô ấy vẫn còn yêu Hà Đức Minh
Dù đã kết hôn, cô ấy giờ đã là vợ tôi rồi. Nhưng…Miên Miên của tôi chưa bao giờ quay lại nhìn tôi lấy một lần.
Miên Miên à, đừng giày vò anh nữa. Có được không? Tôi chẳng biết cô ấy đang nghĩ gì, nhưng chắc chắn Hà Đức Minh phải rất yêu cô ấy nên Miên Miên mới buồn như thế. Nhưng em đừng im lặng nữa Miên Miên à, nói ra đi…anh muốn nghe. Chúng ta sẽ buồn đau cùng nhau.
Miên Miên à, anh làm từ máu thịt, anh cũng có trái tim. Xin em, đừng hành hạ bản thân mình nữa, em đau anh cũng đau.