Yến Tiệc Đông Cung

Đêm tân hôn, bạch nguyệt quang của Thái tử lấy cái chết nhảy sông uy hiếp, ép Thái tử vứt bỏ ta mà đi.

 

Tất cả mọi người đều chờ xem ta sẽ đau khổ mà náo loạn, nhưng ta lại ngoan ngoãn khuyên rằng:

 

“Nhân mạng quan trọng, Điện hạ mau đi đi.”

 

Thái tử hài lòng rời đi, nhưng cuối cùng lại rơi vào kết cục thanh danh mất sạch, thân trúng tên xuyên tim, chết trong thảm cảnh.

 

Kiếp trước, ta từng cầm đao chặn trước ngực hắn, ngăn cản bước chân hắn ra khỏi phủ.

 

Dù đã giữ được danh tiếng cho Đông cung, nhưng ta lại mang tiếng ghen tuông, ác độc bức chết bạch nguyệt quang của Thái tử.

 

Từ đó về sau, Thái tử và ta diễn vở kịch phu thê ân ái giả dối.

 

Cho đến khi ta sắp sinh nở, hắn dùng một tội danh vô căn cứ để tru di cửu tộc của ta.

 

Ngay cả đứa con chưa chào đời trong bụng ta cũng bị mổ bụng lấy ra, sau đó nhấn chìm trong nước bẩn.

 

“Chứng kiến người thân yêu nhất chết trước mắt mà không thể làm gì được, đau lắm phải không? Đau là đúng rồi, cảm giác này đã giày vò trẫm suốt mười năm.”

 

“Là ngươi ngăn cản trẫm, mới khiến A Ninh mất mạng. Giờ đây, ngươi phải trả món nợ máu này.”

 

Đôi mắt ta đỏ ngầu vì hận thù, liều mạng cùng hắn đồng quy vu tận.

 

Không ngờ khi mở mắt ra, ta lại sống lại.

 

Kiếp này, vinh hoa phú quý ta muốn, mạng của bọn họ, ta cũng muốn.