Thanh xuân của tôi, có một người luôn bước phía sau, lặng lẽ chờ đợi…
Tống Nhược Hàm — cô gái có thân hình mũm mĩm, luôn đội mũ lưỡi trai và đeo cặp kính dày cộp. Không nổi bật, không xinh đẹp, nhưng lại mang một bí mật không ai biết: khả năng thấy quá khứ người khác.
Cô từng là kẻ bị bắt nạt. Nhưng sau cùng, bằng chính năng lực đặc biệt ấy, cô ấy không chỉ tự bảo vệ được mình … mà còn nhìn thấu được thế giới tàn nhẫn đằng sau những nụ cười gượng gạo.
Thanh xuân của cô có hai người con trai.
Một người là Chu Cảnh Huy – bạn thân từ thuở nhỏ, luôn gọi cô là “heo con” với giọng điệu trêu chọc, nhưng chưa từng rời bỏ cô dù chỉ một lần.
Một người là Lục Trạch Dương – thiếu niên định nhảy lầu hôm ấy, mang trong lòng vô vàn tổn thương và những ký ức bị chôn kín dưới lớp mặt nạ lạnh lùng.
Ba người. Một nhóm chat. Một thanh xuân không thể quay lại.
Rồi một ngày, một lá thư không đến được tay người nhận. Một người rời đi. Một người giấu lòng mình… Và một người mãi đứng nơi ngã rẽ, chẳng biết nên bước tiếp hay quay đầu.
Nhiều năm sau, cô trở về nước với tư cách là một vị bác sĩ tâm lý, xinh đẹp và trưởng thành hơn bao giờ hết. Nhưng có những ký ức trong quá khứ chưa từng buông tha cho cô.
Một người vẫn ở đó — dịu dàng, bao dung.
Một người khác — đã thành công, nổi tiếng… nhưng đôi mắt vẫn ẩn giấu nỗi cô đơn.
Giữa những hiểu lầm, lỡ làng và những ký ức chưa kịp rõ ràng, liệu Nhược Hàm có đủ can đảm để nhận rả:
“Người mình từng tìm kiếm… thật ra luôn ở ngay phía sau mình.”