Văn án:
Thành thân với Vương gia ngốc Tiêu Triệt đã ba năm, vào năm thứ ba ấy, chàng vì đuổi theo một con bươm bướm mà trượt chân rơi xuống hồ băng sau viện của vương phủ.
Lúc vớt lên, người đã không còn hơi thở.
Cả phủ , trên dưới ngoại trừ ta, không ai thật lòng rơi một giọt nước mắt.
Trắc phi Lưu Như Nguyệt dẫn người chặn trước cửa phòng , ta giả vờ nghẹn ngào mà khuyên nhủ:
"Tỷ tỷ nén bi thương, tuy Vương gia ngốc nghếch, nhưng đối với tỷvẫn luôn khác biệt. Giờ người đã mất, tỷ nhất định phải bảo trọng thân thể."
Đám nha hoàn, bà tử lưng nàng ta trao đổi ánh mắt đầy khinh bỉ và hả hê.
Bọn họ nghĩ gì, ta hiểu rõ không sót một chút.
Vương gia ngốc và chính phi như ta chẳng qua cũng chỉ là cái bia sống.
Ba năm qua, cơm ăn áo mặc đều bị cắt xén, hạ nhân dám ngang nhiên giở mặt với ta, Lưu Như Nguyệt lại càng ba ngày hai bận đến gây chuyện.
Tiêu Triệt tuy ngốc, nhưng lại nhận ra ta.
Mỗi lần thấy ta bị ức hiếp, chàng đều bị dang tay che chắn trước mặt ta như một con thú nhỏ bảo vệ thức ăn, hướng về bọn họ mà "gừ gừ" cảnh cáo.
Thế nhưng, chàng càng bảo vệ ta, bọn họ lại càng tàn nhẫn hơn, dày vò chúng ta đến mức không ngóc đầu lên nổi.
Giờ đây, nơi duy nhất ta có thể nương tựa… đã không còn.