Năm ấy, khi lòng dạ ta vừa thuần khiết vừa xấu xa, ta vì muốn chữa bệnh cho Lý Vô Ưu.
*Sinh tử hoàn ta bán, kim thương bất đảo dược cũng bán.
(*Sinh tử hoàn: phương thuốc giúp tăng khả năng thụ thai.)
kim thương bất đảo dược: phương thuốc hỗ trợ sinh lý nam.)
Khi ấy thật sự chẳng còn lấy một đồng, ngay cả tôn nghiêm của kẻ lừa gạt như ta, ta cũng đem bán.
Đầu ta đập xuống phiến đá thanh, vang lên những tiếng cốc cốc. Trần đại phu thương hại ta, chỉ biết lắc đầu than thở, rồi cho ta một gói bột râu nhân sâm.
Ngày Lý Vô Ưu nhận tổ quy tông, khắp thôn ai nấy đều hân hoan, ngay cả Trần đại phu cũng được ban thưởng năm mươi lượng bạc.
Có người cười nói:
“Thật hâm mộ Kim Châu nha, Lý thiếu gia nhất định sẽ ban thưởng cho nàng tám người khiêng kiệu!”
“Không, chắc chắn sẽ nạp nàng làm thiếp! Sau này trên đầu giường một bát đường trắng, một bát mật ong, quấn bánh nướng muốn chấm thứ nào thì chấm!”
Trời chưa sáng, ta đã thu dọn bọc hành lý nhỏ, vui vẻ ngồi trước cửa chờ đợi.
Haiz, không cần tám người khiêng kiệu, ta ngồi một cái kiệu nhỏ hai người khiêng là được rồi.
Haiz, không làm thiếp cũng chẳng sao, chỉ cần ban cho ta một công việc tốt, châm trà rót nước cũng được, quét dọn, nuôi chim trông ấm trà cũng được, đều được cả.
Lý Vô Ưu đọc nhiều sách thánh hiền, hắn không thích ta lừa gạt, vậy sau này ta sẽ không lừa gạt nữa.
Mẫu thân, Kim Châu không làm kẻ lừa gạt nữa, sẽ kiếm tiền một cách quang minh chính đại.
Nhưng ta chờ đến khi trời sập tối, chờ đến khi đám dân làng xem náo nhiệt đều tản đi.
Chẳng chờ được kiệu nhỏ hai người khiêng, cũng chẳng chờ được Lý Vô Ưu.
Ngày hôm sau, khi ta đến Lý gia tìm hắn, gã tiểu tư gác cổng đẩy cả ta lẫn bọc hành lý ngã lăn một vòng, cười lạnh mà nói:
“Chưa từng nghe thiếu gia nói gì đến chuyện báo ân đền đáp, chỉ nghe người nói có kẻ lừa gạt tìm đến, cần báo quan xử lý.”