Một tuần trước, đại tiểu thư thật sự của nhà họ Trình tìm đến cửa.
Tôi mới biết được, mình chỉ là hàng giả.
Nhưng cha mẹ ruột của tôi đã mất, nhà họ Trình quyết định tiếp tục nuôi tôi.
Đại tiểu thư vừa trở về rất bất mãn với kẻ giả mạo như tôi, không chỉ cướp đi toàn bộ sự quan tâm của ba mẹ và anh trai, mà còn muốn đoạt lại vị hôn phu vốn nên thuộc về cô ta.
Tôi thì sao cũng được, chỉ muốn kiếm miếng cơm ăn thôi.
Chỉ là khi tôi muốn trả lại vị hôn phu cho cô ta, vị hôn phu luôn dịu dàng lần đầu tiên lộ ra vẻ mặt u ám như vậy, anh ta siết chặt eo tôi, cúi đầu nhìn tôi, khí thế áp bức tự nhiên tỏa ra.
"Ương Ương, từ nhỏ anh đã biết, em chỉ có thể là của anh."
Đúng lúc này, đại tiểu thư đẩy cửa bước vào.
Cô ta chớp chớp mắt, cười để lộ hai chiếc răng khểnh đáng yêu: "Diên ca, anh không phải đã hứa với bác gái sẽ cùng em ăn cơm sao?"
Kỳ lạ thay, tôi lại đột nhiên nghe thấy tiếng gào thét trong lòng cô ta.
—— "Đờ cờ mờ thằng nam chính biến thái, tránh xa nữ chính ra, cô ấy thuộc về nam phụ của taoooo!"
—— "Đồ đàn ông hạ đẳng, mau lăn xuống ăn cơm cho chị, đừng làm phiền nữ chính."
—— "Nếu không thì cẩn thận chị sau này cho mày ăn cơm tù!"